BA NĂM MÙA HẠ
__________________________
"Nhân gian đầy những ưu phiền
Thà làm ngọn cỏ nơi miền hoang vu..."
Ba năm mùa Hạ
Em đã đi rồi
Miệt mài đầy đọa
Thân xác rã rời
Nụ hôn đã tắt
Cuộc tình đã mắt
Hay chỉ mình ta
Gục đầu cúi mặt
Tim ta vỡ nát
Hồn ta chất ngất
Lệ máu đang tuôn
Cuộc đời phó mặc
Ba năm mùa Hạ
Em bước theo chồng
Dù chân chưa mỏi
Có buồn hay không
Thân ta kiệt quệ
Mắt ta khô lệ
Môi ta run run
Phều phào kinh kệ
Chúa cũng chẳng nhìn
Dù là ngục địa
Ôi đời nát tan
Ngàn nỗi xót thương
Ba năm mùa Hạ
Ta ghé Phật Đường
Phều phào kinh kệ
Phật cũng không thương
Hồn ta vất vưởng
Mà lòng cứ tưởng
Bóng dáng ai qua
Nhòa mầu hoa phượng
Trăm nỗi xót xa
Và ngàn âm hưởng
Lịm chết trong ta
Hình một khối tượng
Ba năm mùa Hạ
Em vẫn theo chồng
Ôi đời đau khổ
Thà chết cho xong
Ta về quán trọ
Lặng nhìn thiên hạ
Duyên mới mang theo
Có em trong đó
Còn chiếc trâm cài
Mầu môi em đỏ
Ta nắm trong tay
Mà lòng cứ ngỡ...
Ba năm mùa Hạ
Em đã ra đi
Thôi đừng ngoảnh lại
Vì chẳng còn gì
Em có còn nghe
Ngoài trời gió lộng
Tim ta run run
Bập bùng trong mộng
Máu chẩy cạn nguồn
Tưởng còn hy vọng
Nhấp chút hương thừa
Của trời đất rộng
Ba năm mùa Hạ
Em quyết theo chồng
Ta đành từ tạ
Bỏ hết cho xong
Ta về gục chết
Oán trách ai đây
Cuộc tình thấm mệt
Hận sầu chua cay
Hồn ta ray rứt
Nuối tiếc đọa đày
Hờn ghen chất ngất
Cũng ̣đành buông tay
Ba năm mùa Hạ
Em bỏ theo chồng
Đời có như không
Ta thù mùa Hạ
Cuộc tình đã vỡ
Nhặt mảnh yêu thương
Ngồi buồn chắp vá
quanh nỗi đoạn trường
Dù̀ em đã bỏ
Mình ta đi hoang
Bài thơ còn dở
Xin để nửa chừng
Ba năm mùa Hạ
Tưởng đã nguôi ngoai
Đôi môi mặn nhạt
Nuôi tiếng thở dài
Nhìn gương trông mặt
Chẳng trọn hình hài
Thôi ta đành mất
Một cuộc tình đầy...
Tâm Tiễn