BÀI THƯƠNG KHÓ
________________________________
"Niềm riêng biết tỏ cùng ai
Dẫy đầy tâm sự hoài hoài ngổn ngang"
Ta biết thời gian đã đổi chiều
Không còn mường tượng chẳng còn yêu
Em ơi như thế là sao nhỉ
Có phải là mình lại mất nhau
Sáng ra đi lễ ngày Chủ Nhật
Nghe giảng mà hồn cứ phiêu diêu
Bài kinh thương khó nghe thương khó
Như cả đoạn đường chúng ta yêu
Con đường khổ nạn đi chưa tới
Đã thấy dung nhan muốn nhạt nhòa
Chưa đến trăm năm tình đã nguội
Còn người như thoáng gặp rồi qua
Một năm như thể vài ba bận
Cuộc tình khơi dậy những phong ba
Chập chùng như những hồi chuông đổ
Để Chúa và em cùng bỏ ta . . .
tamtien
(Mùa Phục Sinh)