MỘ TÌNH
___________________________________
Sương mai còn đọng trên cành
Nhụy mai còn đợi nắng xanh đổi mầu
Bướm vàng bay lượn trên cao
Mang duyên tình cũ đi vào chân mây...
Ai đem thương nhớ về đây
Ai đem sầu não giăng đầy mắt em
Từ xuân vương vấn đi tìm
Tình hoa mọc ở bụi mềm cuối non
Thôi thôi là cuộc tình buồn
Thôi thôi là một nửa hồn đắng cay
Nhung nhung nhớ nhớ vơi đầy
Ai đi để lại chuỗi ngày chờ mong
Từ khi nước chẩy đôi giòng
Từ khi nước cắt hai sông một bờ
Từ khi nhỏ giọt lệ hoa
Là từ khi biết xót xa đoạn trường
Mộ Tình ai bỏ bên đường
Mộ Tình ai để tơ vương ngập trời
Hồn hoang tưởng cõi xa xôi
Là hồn hoang của cõi đời phù du
Mênh mông hương khói mịt mù
Còn chăng chỉ một nấm mồ tình xưa...
Anh đi từ buổi tiễn đưa
Anh đi trời bỗng như mưa như hờn
Như đau như giận như buồn
Như đang tâm xé cội nguồn cho tan
Thương thay cỏ nội mây ngàn
Thương non sông đã nát tan một thời
Cao Xanh còn đổ lệ rơi
Giọt kia là để khóc người tình chung
Mai sau dù có thay lòng
Mai sau dù có theo chồng đi xa
Mai sau dù chẳng còn là
Uyên ương dù chẳng còn là mai sau
Đừng quên từ buổi còn nhau
Đừng quên từ buổi theo nhau hẹn hò
Đừng quên thư đợi thư chờ
Cũng đừng quên cả vần thơ ngại ngùng
Từ đây cách biệt nghìn trùng
Chỉ là cách mặt xa lòng thế thôi
Lệ hoa xin để thay lời
Xác hoa xin để thay người chịu tang
Tình hoa nay đã muộn màng
Tiếc thương đành phải phũ phàng người đi
Trăm năm còn chút duyên chi
Hết rồi thôi chẳng còn gì mà mong
Từ đây em phải theo chồng
Từ đây em phải một lòng yêu ai
Từ đây trong mộng thở dài
Từ đây buông tiếng gọi mời xa xôi
Em về mà dạ khôn nguôi
Mộ Tình xin gửi lại người qua sông...
Tâm Tiễn
(Đoàn Mai Trang -
Quốc Anh Học Đường)