Nhà Thơ
(*) Du Tử Lê viết như sau :
“... bài thơ của anh - Từ câu đầu tới câu chót,
không có một ý tưởng một hình ảnh nào liên quan tới
biến cố 30 tháng 4.
Nó là một bài thơ tình thuần túy. Anh viết từ năm 1984.
Chỉ có những kẻ óc bã đậu mới có thể nghĩ rằng,
đó là bài thơ nói về ngày 30 tháng 4 thôi, ...”
(*)Nhà Thơ Du Tử Lê
trong một chuyến về Việt Nam ra mắt sách
đã bị một 'Cây Viết Nào Đó' cạo sửa bài thơ
AI NHỚ NGÀN NĂM MỌT NGÓN TAY
của Ông thành bài
AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỖI MỪNG
Tôi buồn theo Tác Giả
nên đã họa thành
AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỖI BUỒN
tamtien
*
AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NGÓN TAY _______________________________ Du Tử Lê
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya Có môi chưa nói lời chia biệt Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt Chim bảo cây cành hãy lắng nghe Bước chân ai dưới tàng phong ốm Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận Tôi với người riêng một góc trời Làm sao anh biết trăng không lạnh Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết Cảnh tượng hồn tôi : một khán đài Với bao chiêng, trống, bao cờ xí Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố Đôi mắt nào treo mỗi góc đường Đêm ai tóc phủ mềm da lụa Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi Làm sao anh biết khi xa bạn Tôi cũng như chiều : tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn Đêm với ngày trong một tấm gương Thịt, xương đã trộn, như sông, núi Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài Mắt ai rồi sẽ như bia mộ Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng Mưa đã chờ tôi Mưa...đã ...mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy người có còn thương một bóng cây Góc phố còn treo đôi mắt bão Ai nhớ ngàn năm một ngón tay ?
Du Tử Lê | AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỐI MỪNG ____________________________________ Bài Bỉ Sửa
Tháng tư đã đến rừng chưa thức Mưa vẫn chờ tôi ở cuối đường Có môi, không nói lời ly biệt Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt Chim bảo cây cành hãy lắng nghe Bước chân giải phóng từng khu phố Và tiếng chân người như suối reo
Tháng tư khao khát, ngày vô tận Tôi với người riêng một góc trời Làm sao ngưòi biết trời đang sáng Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư sum họp người đâu biết Cảnh tượng hồn tôi: một bóng cờ Với bao chiêng, trống, bao cờ xí Tôi đón anh về tự mỗi nơi
Tháng tư binh mã về ngang phố Đôi mắt nhìn theo một nỗi mừng Đêm ai tóc phủ mềm da lụa Tôi với người chung một bóng cờ
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi Làm sao anh biết khi xa bạn Tôi cũng như người: Một nỗi vui
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn Đêm với ngày trong một tấm gương Thịt, xương đã trả hờn sông, núi Tôi với người, ai mang vết thương?
Tháng tư rồi sẽ ngàn năm nhớ Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài Mắt ai ngu sẽ như bia mộ Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư nhắc nhở ngàn năm nữa! Cảnh tượng hồn tôi những miếu đền Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng Mưa đã chờ tôi Mưa...đã ...mưa
Mai kia sống với vầng sao ấy người có còn thương một bóng ai Góc phố còn treo ngời lãnh tụ Ai nhớ ngàn năm một bóng ai? | AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NỐI BUỒN _________________________________ Bài Họa của tamtien
Tháng Tư mang đến niềm thao thức Đi hỏi dất trời nơi cõi khuya Cớ chi tang tóc và ly biệt Bao phủ chập chùng muôn hố bia
Tháng Tư khi tiếng lòng tôi tắt Hoa cỏ âu sầu không muốn nghe Tiếng chân gian dối từng con lộ Giậm xuống nơi nơi khắp mọi bề
Tháng Tư sao vẫn dài vô tận E bởi thời gian của đất trời Chiến hữu quanh ta nay biền biệt Rõi bóng chim ngàn soi bóng tôi
Tháng Tư ô nhục nào đâu biết Thôi hãy mang theo xuống tuyền đài Cùng với huyênh hoang đầy man rợ Là niểm kiêu hãnh của riêng ngươi
Tháng Tư đưa xác đầy khu phố Máu vẫn chưa khô hết mặt đường Khăn tang phủ trắng màu nhung lụa Là để nghe mừng những tang thương
Tháng Tư ánh lửa hồng cung chúa Thiêu rụi đời trai hay nước tôi Mà để trăm năm hờn dân tộc Vướng bận tâm can mãi một đời
Tháng Tư trắng xóa như mầu phấn Hòa với thời gian phủ đầy gương Mờ ảo như loài ma quái hiện Đỏ chói nhân tình không xót thương
Tháng Tư dù ai quên và nhớ Thì lũ chim kia vẫn hót hoài Cất tiếng vong nô quanh nấm mộ Trở về thương tiếc của ngàn nơi
Tháng Tư dù biết buồn chăng nũa Cũng chỉ muôn năm một miếu thờ Chôn vùi tận đáy nghìn năm mộng Của những vong hồn khóc ước mơ
Rồi đây ai nhớ ngày mưa ấy Tang tóc bao chùm loang nhánh cây Phố thị cuồng dâng cơn vũ bão Đẩy Hồn Sông Núi khỏi tầm tay …
Tâm Tiễn |